Thư gửi người chồng chưa biết mặt
Em vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi tới khi nào anh xuất hiện, mình yêu và kết hôn.
Chồng yêu của em!
Cho em được gọi anh như thế nhé ! Mặc dù tại thời điểm này, em chẳng biết anh là ai, anh như thế nào, và anh đang ở đâu. Nhưng rồi sẽ có 1 ngày nào đó, hy vọng gần đây thôi, em sẽ được gọi anh là chồng. Em viết cho anh, viết để anh biết những suy nghĩ của em (vợ tương lai của anh), tại thời điểm chúng mình vẫn chưa là vợ chồng, tại thời điểm mà có thể mình vẫn còn chưa quen biết nhau.
Anh là ai nhỉ, chồng ơi? Có thể anh là ai đó trong số những đứa bạn học của em, hay là ai đó hơn tuổi trong số những người em biết. Hay có thể là 1 người nào đó hoàn toàn xa lạ mà đến giờ chúng mình vẫn chưa tìm thấy nhau, nhưng vì duyên số mà chúng mình sẽ gặp nhau, và anh sẽ là chồng của em cũng như em là vợ anh vậy! Cuộc sống của chúng mình sẽ ra sao nhỉ? Em chẳng chắc chắn được sẽ luôn hạnh phúc viên mãn, nhưng em chắc 1 điều rằng chúng mình sẽ luôn cùng cố gắng để cuộc sống của chúng mình hạnh phúc nhiều nhất có thể, chồng nhỉ?
Cho em được gọi anh như thế nhé ! Mặc dù tại thời điểm này, em chẳng biết anh là ai, anh như thế nào, và anh đang ở đâu. Nhưng rồi sẽ có 1 ngày nào đó, hy vọng gần đây thôi, em sẽ được gọi anh là chồng. Em viết cho anh, viết để anh biết những suy nghĩ của em (vợ tương lai của anh), tại thời điểm chúng mình vẫn chưa là vợ chồng, tại thời điểm mà có thể mình vẫn còn chưa quen biết nhau.
Anh là ai nhỉ, chồng ơi? Có thể anh là ai đó trong số những đứa bạn học của em, hay là ai đó hơn tuổi trong số những người em biết. Hay có thể là 1 người nào đó hoàn toàn xa lạ mà đến giờ chúng mình vẫn chưa tìm thấy nhau, nhưng vì duyên số mà chúng mình sẽ gặp nhau, và anh sẽ là chồng của em cũng như em là vợ anh vậy! Cuộc sống của chúng mình sẽ ra sao nhỉ? Em chẳng chắc chắn được sẽ luôn hạnh phúc viên mãn, nhưng em chắc 1 điều rằng chúng mình sẽ luôn cùng cố gắng để cuộc sống của chúng mình hạnh phúc nhiều nhất có thể, chồng nhỉ?
Em chẳng chắc chắn được sẽ luôn hạnh phúc viên mãn, nhưng em chắc 1 điều rằng chúng mình sẽ luôn cùng cố gắng để cuộc sống của chúng mình hạnh phúc nhiều nhất có thể, chồng nhỉ? (ảnh minh họa)
Chồng ơi, anh có biết em buồn lắm không? Vào chính lúc này này, hôm nay là tròn 1 tháng em chia tay với người mà em đã thích rất nhiều sau 1 thời gian dài gần như em vô cảm. Mà lạ thật, em cứ hay chia tay ai đó vào những ngày rất đặc biệt: sinh nhật em, ngày 8 tháng 3, 25 tháng 12 giáng sinh , toàn những ngày đặc biệt!......
Anh biết không? Em và anh ấy biết nhau 1 cách tình cờ, quen và yêu nhau cũng nhanh chóng, như là duyên phận vậy. Khi quen anh ấy, em không hề đắn đo suy nghĩ nhiều về hoàn cảnh và tuổi tác của anh ấy và em. Anh ấy chẳng phải người Việt Nam, cũng đã từng có 1 đời vợ, lại hơn em tận 14 tuổi liền. Nhưng tụi em có những sở thích và những sự trùng hợp rất kì lạ, tới mức cả em và anh ấy đều phải thốt lên điều đó. Và em đã ngỡ rằng anh ấy sẽ là định mệnh của em, sẽ là chồng của em, và sẽ là người đọc được những dòng viết này (cho dù anh ấy chẳng biết tiếng Việt). Nhưng rồi, em đã không đủ sức vượt qua được những lời khuyên can của mọi người để có thể tin vào thứ tình yêu đó. Em đã làm anh ấy tổn thương cho dù luôn miệng em nói với anh ấy rằng em hứa sẽ không làm anh ấy tổn thương đâu. Đúng như người ta thường hay nói chồng nhỉ: "Người nào hay hứa nhiều nhất chính là người hay thay đổi nhất!"...
Em chẳng kể ra nữa đâu. Bởi em biết rằng, nếu sau này mình có là của nhau, anh sẽ hỏi em những câu liên quan tới quá khứ của em, những chuyện tình cảm em đã trải qua. Và em cảm thấy em không có gì để giấu anh hết. Bạn bè em biết, anh là chồng em, anh cũng cần biết. Bởi em cảm thấy em không hổ thẹn, không xấu hổ khi phải kể ra những chuyện quá khứ của em. Con người mà, ai chẳng có quá khứ, và có lẽ anh cũng vậy. Và em cũng sẽ hỏi anh những chuyện liên quan tới quá khứ của anh thôi. Nhưng đương nhiên em sẽ không bắt ép anh phải trả lời đâu.
Anh biết không? Em và anh ấy biết nhau 1 cách tình cờ, quen và yêu nhau cũng nhanh chóng, như là duyên phận vậy. Khi quen anh ấy, em không hề đắn đo suy nghĩ nhiều về hoàn cảnh và tuổi tác của anh ấy và em. Anh ấy chẳng phải người Việt Nam, cũng đã từng có 1 đời vợ, lại hơn em tận 14 tuổi liền. Nhưng tụi em có những sở thích và những sự trùng hợp rất kì lạ, tới mức cả em và anh ấy đều phải thốt lên điều đó. Và em đã ngỡ rằng anh ấy sẽ là định mệnh của em, sẽ là chồng của em, và sẽ là người đọc được những dòng viết này (cho dù anh ấy chẳng biết tiếng Việt). Nhưng rồi, em đã không đủ sức vượt qua được những lời khuyên can của mọi người để có thể tin vào thứ tình yêu đó. Em đã làm anh ấy tổn thương cho dù luôn miệng em nói với anh ấy rằng em hứa sẽ không làm anh ấy tổn thương đâu. Đúng như người ta thường hay nói chồng nhỉ: "Người nào hay hứa nhiều nhất chính là người hay thay đổi nhất!"...
Em chẳng kể ra nữa đâu. Bởi em biết rằng, nếu sau này mình có là của nhau, anh sẽ hỏi em những câu liên quan tới quá khứ của em, những chuyện tình cảm em đã trải qua. Và em cảm thấy em không có gì để giấu anh hết. Bạn bè em biết, anh là chồng em, anh cũng cần biết. Bởi em cảm thấy em không hổ thẹn, không xấu hổ khi phải kể ra những chuyện quá khứ của em. Con người mà, ai chẳng có quá khứ, và có lẽ anh cũng vậy. Và em cũng sẽ hỏi anh những chuyện liên quan tới quá khứ của anh thôi. Nhưng đương nhiên em sẽ không bắt ép anh phải trả lời đâu.
Em cũng là con gái mà, em cũng muốn mình được mặc váy cưới chứ, được bước bên cạnh người mà em yêu chứ? (ảnh minh họa)
Em đã thật sự mệt mỏi anh biết không? Anh đang ở đâu vậy? Sao mãi vẫn chưa xuất hiện thế? Em đã thích, đã hẹn hò với không ít người, nhưng mà sao, vẫn chưa thấy anh hả chồng ơi? Đã có lúc em mệt mỏi, em chán nản, đến mức em ép buộc bản thân không yêu, không thích 1 ai hết, rồi em bỗng chợt nhận ra rằng em đã quen rồi với cảm giác chẳng còn dành 1 thứ tình cảm đặc biệt nào cho ai khác nữa. Em lao đầu vào công việc, vào học hành, vào những buổi cafe đi chơi với bạn bè. Em giết thời gian bằng đủ thứ việc để khiến mình không còn suy nghĩ nhiều khi ai đó hỏi em bao giờ cưới, khi ai đó bảo em kén quá, khi nhận được tấm thiệp cưới của bạn bè, khi em lại chạnh lòng nhìn cô gái nào mặc áo cưới đi chụp ảnh và khi xem những tấm album cưới của bạn bè.
Em cũng là con gái mà, em cũng muốn mình được mặc váy cưới chứ, được bước bên cạnh người mà em yêu chứ? Cho dù đã không biết bao nhiêu lần em nghĩ rằng: "Mình sẽ chẳng còn có thể yêu được 1 ai khác nữa, rồi mình sẽ trở thành 1 bà mẹ đơn thân, tự kiếm tiền và nuôi sống chính mình và con mình. Chẳng có gì đáng xấu hổ cả!”. Bạn bè cũng có đứa nói em hâm, đến tuổi thì lấy chồng, cần gì yêu đương, kể cả không yêu vẫn cưới. Nhưng em không thể nghĩ được như vậy. Em sẽ chỉ kết hôn với ai đó em yêu và đương nhiên cũng phải yêu em chứ, là chồng đấy, anh à. Cho dù lúc này đây chúng mình chưa hề yêu nhau.
Dạo này bạn bè kết hôn cũng nhiều, mấy tuần qua em đã đi dự đám cưới của 3 người bạn rồi đó chồng à. Cứ gặp lại bọn bạn, ai hỏi em sắp cưới chưa, em chạnh lòng vô cùng, chẳng muốn trả lời những câu như thế.
Em vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi tới khi nào anh xuất hiện, mình yêu và kết hôn. Cho dù năm sau, năm sau nữa, hay thậm chí đến khi em 30 tuổi, em vẫn sẽ chờ! Em không muốn lấy 1 người em không có tình cảm, vì em biết anh luôn ở đâu đó quanh em, chỉ là chưa đến lúc anh xuất hiện thôi, chồng nhỉ!?
Em cũng là con gái mà, em cũng muốn mình được mặc váy cưới chứ, được bước bên cạnh người mà em yêu chứ? Cho dù đã không biết bao nhiêu lần em nghĩ rằng: "Mình sẽ chẳng còn có thể yêu được 1 ai khác nữa, rồi mình sẽ trở thành 1 bà mẹ đơn thân, tự kiếm tiền và nuôi sống chính mình và con mình. Chẳng có gì đáng xấu hổ cả!”. Bạn bè cũng có đứa nói em hâm, đến tuổi thì lấy chồng, cần gì yêu đương, kể cả không yêu vẫn cưới. Nhưng em không thể nghĩ được như vậy. Em sẽ chỉ kết hôn với ai đó em yêu và đương nhiên cũng phải yêu em chứ, là chồng đấy, anh à. Cho dù lúc này đây chúng mình chưa hề yêu nhau.
Dạo này bạn bè kết hôn cũng nhiều, mấy tuần qua em đã đi dự đám cưới của 3 người bạn rồi đó chồng à. Cứ gặp lại bọn bạn, ai hỏi em sắp cưới chưa, em chạnh lòng vô cùng, chẳng muốn trả lời những câu như thế.
Em vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi tới khi nào anh xuất hiện, mình yêu và kết hôn. Cho dù năm sau, năm sau nữa, hay thậm chí đến khi em 30 tuổi, em vẫn sẽ chờ! Em không muốn lấy 1 người em không có tình cảm, vì em biết anh luôn ở đâu đó quanh em, chỉ là chưa đến lúc anh xuất hiện thôi, chồng nhỉ!?
Theo Eva